Còn chút gì để nhớ
Buồn trông nắng nhạt tắt ven đồi
Mây tím ơ thờ lãng đãng trôi
Lẩn thẩn hồn thu chiều bạt gió
Thênh thang ý mộng cánh tung trời
Đường xưa tìm đến đôi hè vắng
Lối cũ quay về một bóng côi
Nhặt chiếc lá rơi lòng chợt lạnh
Bâng quơ kỷ niệm đã xa rồi
Xa rồi những buổi hẹn chiều mưa
Một thuở yêu thương kể mấy vừa
Áo trắng tan trường e ấp đợi
Thơ hồng thắm mộng ngập ngừng đưa
Tình trao phút đó tình chưa đủ
Ý gửi hôm nao ý vẫn thừa
Thẳng chuyến xe xuôi miền ký ức
Bên thềm vọng nhớ những ngày xưa
Xưa khi những lúc gọi tình nhân
Vạn dặm trùng dương cũng thấy gần
Mắt biếc mơ màng sau vạt gió
Môi hồng ngây ngất trước thềm xuân
Ôi bao ái cảm là hư mộng
Mà chút dư hương vẫn tuyệt trần
Lặng lẽ bên đời đau hạnh phúc
Đêm dài nỗi nhớ cứ bâng khuâng
Đêm dài nỗi nhớ cứ bâng khuâng
Trở giấc tương tư dệt mấy vần
Dõi mắt miên man nhìn bóng nguyệt
Ôm lòng khắc khoải mộng tình xuân
Sao thương nhớ mãi duyên hàn mặc
Mà ước đong đầy chữ ái ân
Chỉ tiếc đường hoa nào mở lối
Xa xôi cách trở khó mong gần
Gần nhau giây phút để rồi xa
Lặng lẽ hoàng hôn cũng nhạt nhòa
Hứng giọt mưa thu ngoài ngõ trúc
Se tà áo lụa trước thềm hoa
Bao la non nước ôi thăm thẳm
Thoang thoảng hương duyên vẫn đậm đà
Gặp lại mai này xin ướm hỏi
Ơi người viễn xứ nhớ chăng ta
Ta viết đôi dòng mến tặng anh
Bên trời trăng sáng mộng nghiêng thành
Trao về chốn ấy nhành hoa thắm
Gửi đến nơi này ước vọng xanh
Dáng liễu ngây ngô đùa gió mát
Hương xuân lả lướt dạo đêm lành
Từ khi sông nước vui tương hội
Suối tóc mây cài bóng nguyệt thanh
Thanh thanh rặng liễu phất phơ cành
Rũ bóng bên hồ mặt nước xanh
Mấy cánh sen hồng say trước nắng
Vài cơn gió mát thổi ngang mành
Em mơ nhạc khúc bên thềm mộng
Ta ngắm mây trời dưới mái tranh
Dệt cánh thơ tình thơm ngát ý
Cho đời một nửa nửa vì anh
Anh ơi nhớ quá nhớ nào nguôi
Muốn nói mà sao lại nghẹn lời
Tám nẻo sương cài hiu hắt gió
Nghìn trùng khói phủ mịt mù khơi
Tay nâng bút ngọc tay run rẩy
Ý đẫm men say ý rã rời
Cây cỏ vô tình chao cánh điệp
Trăng sầu nửa mảnh khóc chơi vơi
Trăng sầu nửa mảnh khóc chơi vơi
Kẻ ở chân mây mộng cuối trời
Kỷ niệm đã đành không thể khép
Ân tình sao nỡ cứ hoài khơi
Chung cùng nẻo đó bao ray rức
Riêng chỉ nơi đây những rối bời
Mà vốn hữu tình là hữu hoại
Còn gì tiếc nuối cánh hoa rơi
Hoa rơi lác đác vướng hiên lầu
Một thoáng ru tình gửi gió thâu
Ngọn bút nào đang dầm lệ nóng
Tâm tư sao mãi nhuộm thu nhầu
Ngày nao nhấp cạn cùng men rượu
Lúc đó phai nhòa với nỗi đau
Tất cả còn gì hơn thế nữa
Từ đây xin xóa mọi ưu sầu
Lan Anh
THẬP THỦ LIÊN HOÀN
(Phỏng ý, chôm vần của Lan Anh)
Còn chút gì để nhớ
Vạt nắng hoàng hôn khuất dãy đồi
Chiều thu ảm đạm áng mây trôi
Hoa tàn rã cánh bay trong gió
Lá úa lìa cây lạc cuối trời
Ngõ cũ ong buồn than bóng lẻ
Vườn xưa bướm tủi khóc thân côi
Bâng khuâng nhặt đoá sầu rơi rụng
Ước mộng tình ta đã lỡ rồi
Đã lỡ rồi chiều hẹn dưới mưa
Bao nhiêu kỷ niệm nhớ sao vừa
Người đi khắc khoải niềm mong đợi
Kẻ ở bồi hồi lệ tiễn đưa
Dõi mắt theo nhìn ai dáng nhỏ
Đưa tay vói nhặt chút hương thừa
Lao xao tiếng gió buồn hiu hắt
Gợi lại trong lòng ký ức xưa
Ký ức xưa về vọng cố nhân
Trùng dương cách trở khó mong gần
Rèm khuya lạnh lẽo không tin nhạn
Gác vắng âm thầm chẳng ánh xuân
Huyễn ảo niềm mơ người thế tục
Hư vô giấc mộng khách dương trần
Lâu đài hạnh phúc là sương khói
Đắm lụy chi nhiều chỉ khổ thân
Đắm lụy chi nhiều chỉ khổ thân
Bài thơ lạc ý chẳng suông vần
Mênh mang tuyết trắng che vầng nguyệt
Bàng bạc sương mù khuất ngõ xuân
Dẫu một lời trao là bể ái
Dù đôi tiếng hẹn cũng nguồn ân
Nhưng nào dám hứa câu chờ đợi
Bởi sợ xa xôi khó thể gần
Khó thể gần mà lại dễ xa
Đời hai lối rẽ sắc xuân nhòa
Mưa sầu gió thảm buồn nhân thế
Nắng dãi mưa dầu úa cỏ hoa
Kẻ ứa dòng châu đầu núi Tản
Người tuôn giọt lệ cuối sông Đà
Đôi mình trắc trở là duyên số
Định mệnh do trời để khổ ta
Ta cùng cảm nghĩ với Lan Anh
Hy vọng càng đau bởi khó thành
Gió hỡi mang về câu chúc đẹp
Mây ơi gửi đến cánh thư xanh
Tình xuân ấp ủ cơn mơ thắm
Dáng liễu nâng niu giấc mộng lành
Suối chảy hoa trôi hồn thoát tục
Bên nàng ngoạn cảnh ngắm trăng thanh
Thanh vắng vườn dâu trái trĩu cành
Sông dài uốn khúc nước trong xanh
Lời ve cuối hạ ru hồn nắng
Ngọn gió đầu thu động bức mành
Sáng đến mây đùn xinh xóm rẫy
Chiều về khói quyện ấm nhà tranh
Thơ tình ngọt lịm trao em đó
Từng chữ từng lời lộng ý anh
Lộng ý anh vào nhớ khó nguôi
Câu than tiếng thở ghép nên lời
Trao người son sắt ngăn trời rộng
Gửi bạn chung tình cách biển khơi
Đọc áng thơ xưa mi chẳng chớp
Nhìn hình ảnh cũ mắt không rời
Cao xanh nỡ đọa đày duyên kiếp
Nửa mảnh trăng sầu mãi cạn vơi
Nửa mảnh trăng sầu mãi cạn vơi
Người xa biền biệt tận chân trời
Tình xưa gợi khổ mà mong gợi
Nghĩa cũ khơi sầu lại muốn khơi
Nẻo ấy em còn thương vợi vợi
Nơi đây anh vẫn nhớ bời bời
Ngàn trùng xa cách hồn đau buốt
Nhặt đoá hoa tàn cánh rụng rơi
Cánh rụng rơi rơi ngập mái lầu
Bên rèm le lói ánh trăng thâu
Vi vu ngọn gió đèn leo lét
Héo hắt cành hoa sắc úa nhầu
Cạn chén men nồng tâm ý khổ
Nâng ly rượu đắng xác hồn đau
Người ơi tất cả là hư ảo
Quyến luyền càng thêm chuốc thảm sầu
Hoàng Thứ Lang
Còn chút gì để nhớ
Vạt nắng hoàng hôn khuất dãy đồi
Chiều thu ảm đạm áng mây trôi
Hoa tàn rã cánh bay trong gió
Lá úa lìa cây lạc cuối trời
Ngõ cũ ong buồn than bóng lẻ
Vườn xưa bướm tủi khóc thân côi
Bâng khuâng nhặt đoá sầu rơi rụng
Ước mộng tình ta đã lỡ rồi
Đã lỡ rồi chiều hẹn dưới mưa
Bao nhiêu kỷ niệm nhớ sao vừa
Người đi khắc khoải niềm mong đợi
Kẻ ở bồi hồi lệ tiễn đưa
Dõi mắt theo nhìn ai dáng nhỏ
Đưa tay vói nhặt chút hương thừa
Lao xao tiếng gió buồn hiu hắt
Gợi lại trong lòng ký ức xưa
Ký ức xưa về vọng cố nhân
Trùng dương cách trở khó mong gần
Rèm khuya lạnh lẽo không tin nhạn
Gác vắng âm thầm chẳng ánh xuân
Huyễn ảo niềm mơ người thế tục
Hư vô giấc mộng khách dương trần
Lâu đài hạnh phúc là sương khói
Đắm lụy chi nhiều chỉ khổ thân
Đắm lụy chi nhiều chỉ khổ thân
Bài thơ lạc ý chẳng suông vần
Mênh mang tuyết trắng che vầng nguyệt
Bàng bạc sương mù khuất ngõ xuân
Dẫu một lời trao là bể ái
Dù đôi tiếng hẹn cũng nguồn ân
Nhưng nào dám hứa câu chờ đợi
Bởi sợ xa xôi khó thể gần
Khó thể gần mà lại dễ xa
Đời hai lối rẽ sắc xuân nhòa
Mưa sầu gió thảm buồn nhân thế
Nắng dãi mưa dầu úa cỏ hoa
Kẻ ứa dòng châu đầu núi Tản
Người tuôn giọt lệ cuối sông Đà
Đôi mình trắc trở là duyên số
Định mệnh do trời để khổ ta
Ta cùng cảm nghĩ với Lan Anh
Hy vọng càng đau bởi khó thành
Gió hỡi mang về câu chúc đẹp
Mây ơi gửi đến cánh thư xanh
Tình xuân ấp ủ cơn mơ thắm
Dáng liễu nâng niu giấc mộng lành
Suối chảy hoa trôi hồn thoát tục
Bên nàng ngoạn cảnh ngắm trăng thanh
Thanh vắng vườn dâu trái trĩu cành
Sông dài uốn khúc nước trong xanh
Lời ve cuối hạ ru hồn nắng
Ngọn gió đầu thu động bức mành
Sáng đến mây đùn xinh xóm rẫy
Chiều về khói quyện ấm nhà tranh
Thơ tình ngọt lịm trao em đó
Từng chữ từng lời lộng ý anh
Lộng ý anh vào nhớ khó nguôi
Câu than tiếng thở ghép nên lời
Trao người son sắt ngăn trời rộng
Gửi bạn chung tình cách biển khơi
Đọc áng thơ xưa mi chẳng chớp
Nhìn hình ảnh cũ mắt không rời
Cao xanh nỡ đọa đày duyên kiếp
Nửa mảnh trăng sầu mãi cạn vơi
Nửa mảnh trăng sầu mãi cạn vơi
Người xa biền biệt tận chân trời
Tình xưa gợi khổ mà mong gợi
Nghĩa cũ khơi sầu lại muốn khơi
Nẻo ấy em còn thương vợi vợi
Nơi đây anh vẫn nhớ bời bời
Ngàn trùng xa cách hồn đau buốt
Nhặt đoá hoa tàn cánh rụng rơi
Cánh rụng rơi rơi ngập mái lầu
Bên rèm le lói ánh trăng thâu
Vi vu ngọn gió đèn leo lét
Héo hắt cành hoa sắc úa nhầu
Cạn chén men nồng tâm ý khổ
Nâng ly rượu đắng xác hồn đau
Người ơi tất cả là hư ảo
Quyến luyền càng thêm chuốc thảm sầu
Hoàng Thứ Lang
0 nhận xét :
Đăng nhận xét